Đăng ký
Vui lòng nhập các thông tin cần thiết
Những năm 1940 được coi là thời kỳ "trung cổ" trong điều trị bệnh đái tháo đường, vì y học chưa phát triển như bây giờ. Tôi phải tiệt trùng kim tiêm và ống tiêm thủy tinh bằng cách đun sôi chúng mỗi ngày, và làm sắc kim bằng một hòn đá mài. Tôi sử dụng một ống nghiệm và đèn cồn để kiểm tra đường trong nước tiểu. Bởi vì lượng đường trong máu cao, nên suốt thời niên thiếu tôi là một đứa trẻ còi cọc. Thời đó, các bác sĩ cho rằng cholesterol máu cao gây ra bệnh tim mạch, và họ cho rằng nguyên nhân làm tăng cholesterol máu là do ăn nhiều chất béo. Kết quả là, tôi phải thực hiện một chế độ ăn ít chất béo, nhiều carbonhydrate (chiếm 45%) - như khuyến cáo của Hiệp hội tiểu đường Mỹ và Hiệp hội Tim mạch Mỹ khi đó.
Tiêu thụ nhiều carbonhydrate, đồng nghĩa là đường máu tăng cao và tôi phải tăng liều insulin. Những mũi tiêm chậm chạp và đau đớn đó đã làm tổn thương các mô mỡ dưới da đùi – biến chứng khi tiêm insulin. Và điều nghịch lý là, cho dù ăn ít chất béo, nhưng lượng cholesterol trong máu vẫn rất cao.
Thời điểm này tôi đã kết hôn, có con và trở thành một kỹ sư. Tôi cảm thấy mình giống như một ông già với đủ loại bệnh tật. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh cơ tim - nguyên nhân chủ yếu của suy tim và tử vong ở bệnh nhân đái tháo đường týp 1. Và tôi phải chịu đựng một hàng loạt các biến chứng khác trên mắt như bệnh võng mạc làm giảm thị lực, quáng gà, phù hoàng điểm và đục thủy tinh thể. Tôi còn xuất hiện một biến chứng ít biết đến do đái tháo đường là hội chứng “dải chậu chày” (căng cơ cân đùi). Thậm chí việc mặc một chiếc áo thun cũng khổ sở vì tôi bị đông cứng khớp vai.
Không chỉ thế, xét nghiệm nước tiểu cho thấy tôi bị bệnh thận ở giai đoạn muộn. Đến năm 1967 tôi đã có thêm nhiều biến chứng khác. Khi đó, tôi có ba đứa con nhỏ, đứa lớn nhất chỉ mới sáu tuổi, và nếu cứ như thế, chắc chắn tôi sẽ không thể chứng kiến các con trưởng thành.
Lo lắng chồng chất, tôi làm theo lời khuyên của cha mình và dành thời gian tập thể dục hàng ngày. Việc luyện tập sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn, nhưng chỉ sau hai năm, tôi vẫn là một kẻ gầy gò với cân nặng 52kg.
Vợ tôi là một bác sĩ, trong khoảng thời gian này, cô ấy cho rằng, việc ăn quá nhiều carbonhydrate có thể làm đường máu tăng cao, dẫn tới việc phải sử dụng liều lớn insulin, chính vì vậy mà đã rất nhiều lần tôi bị hạ đường huyết ngay sau khi tiêm khiến gia đình lo lắng.
Kể từ đó, tôi nghĩ rằng nếu có thể đo đường huyết của mình, thì sẽ biết cách kiểm soát bệnh tốt hơn. Và quan trọng hơn, biết đâu việc thay đổi chế độ ăn sẽ mang lại hiệu quả! Vì có vợ là bác sĩ, nên tôi dễ dàng có được thiết bị đo đường huyết tại nhà. Tôi cũng bắt đầu thử nghiệm một số thay đổi trong chế độ ăn: cắt giảm carbonhydrate, kết quả là đường huyết không bị tăng giảm quá thất thường. Tôi có một chiếc máy tính, tôi dùng nó để tìm kiếm các tài liệu khoa học về bệnh đái tháo đường . Ở đó, tôi đã xem rất nhiều bài viết liên quan đến việc phòng ngừa biến chứng đái tháo đường bằng cách tập thể dục. Thậm chí có tài liệu còn cho thấy tập thể dục có thể đảo ngược quá trình phát triển biến chứng, với điều kiện đường huyết luôn ổn định. Tôi thực sự ngạc nhiên, bởi việc điều trị của tôi từ trước tới nay đang đi theo một hướng hoàn toàn khác.
Sau đó, tôi dành những năm tiếp theo kiểm tra đường huyết 5-8 lần mỗi ngày. Và cứ vài ngày, tôi lại có một sự thay đổi nhỏ trong chế độ ăn uống của tôi hay chế độ insulin để xem đường huyết sẽ thay đổi thế nào. Nếu nó mang lại cải thiện, tôi sẽ duy trì. Nếu nó làm cho đường huyết tồi tệ hơn, tôi sẽ rút kinh nghiệm và loại bỏ.
Và điều tuyệt vời là, sau nhiều năm mệt mỏi với đái tháo đường thì bây giờ mọi chuyện đã khác: Liều dùng insulin giảm xuống khoảng 1/3 so với trước, và tôi không còn phải chịu đau đớn hay nổi u dưới da khi tiêm insulin nữa, đặc biệt là các biến chứng cải thiện rõ rệt. Da dẻ tôi không còn tái xám, cholesterol và triglyceride máu về mức bình thường, không còn phù mí mắt và tôi bắt đầu tăng cân. Vấn đề tiêu hóa cũng cải thiện rõ rệt: hết ợ hơi, nóng ngực sau ăn. Kết quả xét nghiệm chức năng thận bình thường, bệnh võng mạc được cải thiện, chỉ có bàn chân bị biến dạng, vôi hóa động mạch ở chân và việc không mọc được lông chân thì vẫn còn.
Cuối cùng thì mọi việc đều trong tầm kiểm soát của tôi, kể cả đường huyết và biến chứng!
Năm 1977 tôi quyết định từ bỏ công việc của mình và trở thành một bác sĩ. Tôi bắt đầu học trường Y năm 45 tuổi và viết cuốn sách đầu tiên của mình: Đái tháo đường & Phương pháp bình thường hoá đường huyết. Cuốn sách liệt kê đầy đủ chi tiết các kỹ thuật và phương pháp điều trị mà tôi điều trị đái tháo đường týp 1. Năm 1983, sau khi ra trường tôi đã hành nghề y ở gần nhà tại Mamaroneck, New York. Vào thời điểm đó, tôi đã sống lâu hơn tuổi thọ trung bình của một bệnh nhân Đái tháo đường týp 1.
Và giờ đây, tôi đã trở thành người tiếp sức cho nhiều người bệnh bị đái tháo đường (kể cả týp 1 và týp 2), để họ biết rằng những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời vẫn ở phía trước. Tôi có thể giúp đỡ người khác kiểm soát bệnh đái tháo đường như chính tôi đã làm: sống lâu và khỏe mạnh!”.